Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Một số bài thơ tôi yêu thích

Trích đoạn một số bài thơ mà tôi yêu thích


Câu thơ tôi viết ngang đêm
Em như chén rượu nâng lên lệch ngày
Thương ai chưa một lần say
Để nhìn nước chảy, mây bay, trăng tà
Để nghe trọn một tiếng gà…
Ai tri âm, biết ai là tri âm?
 Vũ Đức Dật

Nhủ Lòng
Hà Thao
 Bỗng đâu người ấy đến chơi
Cái ngày xưa của một thời đam mê
Cách ngăn- chẳng vẹn câu thề
để giờ lóng ngóng , vụng về tay chân
 ...
Tim ơi tim hãy lặng thầm
Giấu đi một mối tình câm trái mùa
Mắt ơi, mắt chớ say sưa
Hãy làm như thể mình chưa mặn mà

Miệng ơi, miệng chớ nói ra
Nào ngờ chẳng đặng -vỡ oà...lệ rơi...!
  --------------------


Đường còn ngủ vật ngủ vờ
Ngõ nhà cổng đã khép hờ mẹ đi
Đáo đôn chợ gỉ chợ gì
Chan chan gió bấc mua chì lệch vai
...
Những năm đánh giặc xa nhà
Miếng trầu, gọi một chút quà - cũng chưa
Nữa là dầu dãi nắng mưa
đồng sâu ruộng cạn, con chưa đỡ đần
Lui cui mẹ cứ tảo tần
Lo toan cho đứa ở gần, ở xa
...
Con là con út trong nhà
Lớn lên thì mẹ đã già còn đâu!
Bao nhiêu mưa nắng dãi dầu
Đọng trên mái tóc trắng mầu thời gian...
(Nhiều tác giả)
---------------------------


Chiêm bao khóc mẹ
Đã có lần con khóc giữa chiêm bao
Khi hình mẹ hiện về trong khốn khó
Đồng sau lụt bờ đi sụt lở
Mẹ gánh gồng xộc xệch cả hoàng hôn.

Anh em con chịu đói suốt ngày tròn
Trong chạng vạng ngồi co ro bậu cửa
Có gì nấu đâu mà nhóm lửa
Ngô hay khoai còn ở phía mẹ về.

Chiêm bao tan, nước mắt dầm dề
Con gọi mẹ một mình trong đêm vắng
Dẫu lời con không thể nào vang vọng
Tới vuông đất mẹ nằm, lưng núi quê hương.

Con tha phương vất vưởng suốt đời thương
Đâu cũng sống, không đâu thành quê được.
Còn quê mẹ cuối chân trời tít tắp
Con ít về từ khi mẹ ra đi.

Đêm thông hương con tìm lại những gì
Dẫu đời thực không bao giờ gặp nữa.
Mong hình mẹ hiện về trong giấc ngủ
Để thêm lần con khóc giữa chiêm bao.
                                                    
Bài này của Nhà thơ Vương Trọng
------------------------


ĐÔI DÉP

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau.

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.

Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khễnh.
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh ...

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau một lối đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một nửa
Chỉ còn một là không còn gì nữa
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Nguyễn Trung Kiên
-------------------

CHUYỆN TÌNH THỦY TINH
 Mỵ nương hỡi ngàn năm em có biết?
Còn một người mãi tha thiết yêu em?
Vì bất công mà lỡ mảnh oan duyên
Phải ôm hận dưới đại dương sóng nộ.
Em có nhớ buổi cầu hôn hôm đó
Trước sân rồng tôi đã trổ oai linh
 Sức anh hùng đâu thua kém Sơn Tinh
So văn võ ngang tài thần núi Tản
 Khó phân định nên Vua cha ra hạn :
 Sáng hôm sau dâng Lễ vật cầu hôn
Thật bất công khi núi Tản gần hơn
 Mà em lại thuộc về người tới trước
 Giữa đại dương làm sao tôi tìm được
 "Voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao"
Những thứ này chỉ có ở núi cao
Mà tôi lại là thần coi dưới biển
Đám trung thần, vì tôi, xin tình nguyện
Hóa thân thành lễ vật để dâng cha
Nhưng tới nơi thì em đã đi xa
Thua oan ức, Mỵ Nương ơi, có thấu!
 Đám bạch tuộc, ba ba, cá sấu
Lũ tôm cua, cá mập, thuồng luồng
Cãi lời tôi, cố theo đuổi Mỵ Nương
Để bày tỏ công bằng và lẽ phải
Nhưng Sơn Tinh đã ra tay sát hại
Giết thủy dân xác ngập, máu tràn
Một cuộc tình để trăm mạng thác oan
Tôi là kẻ ngàn đời mang tiếng nhục
Tôi có thể dùng cuồng phong, bạo lực
Tung sóng triều dâng ngập núi Tản Viên
 Nhưng chỉ vì sợ làm hại đến em
Và không muốn máu thường dân phải đổ
Em có thấy đại dương cuồng sóng nộ
Là mỗi lần tôi thương nhớ đến em
Mãi ngàn đời sóng không thể lặng yên
Vì thần biển chưa quên tình tuyệt vọng.

BIÊN HÒA THÁNG 8 – NGUYỄN TRUNG KIÊN – Tác giả bài thơ Đôi dép







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét